📢 Bài mới

6/recent/ticker-posts

(Ký sự Phạm Hùng Sơn) - Phần 3.39 - VỊ TRÍ QUAN SÁT | Ký sự phía bên kia không gian chiều thứ tư

Theo thống nhất chung. Để đo lường thời gian, nhân loại chúng ta lấy năm thứ nhất theo Dương Lịch gọi là Công Nguyên để làm mốc tính đi...

Và đó cũng là cột mốc mà nhân loại cho rằng Chúa Jêsu ra đời!
Ta cũng đã đều được nghe và biết như; Chúa Jêsu cũng đã khẳng định rằng Người là con của Chúa Cha! Vậy theo như quan điểm của Thiên Chúa Giáo thì tính từ cột mốc của Công Nguyên. Tính ngược trở về quá khứ khoảng 2.000 năm nữa là giai đoạn của Chúa Cha, thuộc về Cựu Ước. Và từ Chúa Jêsu tính xuôi đến tương lai được gọi là Tân Ước. Ta gồm chung cả hai giai đoạn đó lại và được hình thành Kinh Thánh.
Ta xét thấy sự giáng sinh của Chúa Jêsu trong lịch sử Thánh Kinh. Có một đặc điểm rất kỳ lạ là sự kết hợp giữa Thần Linh và Phàm Trần! Thế nhưng xem xét đặc điểm rất đặc biệt này có vẻ rất giống với sự ra đời của rất nhiều vị Vương Đế của dân tộc Việt trong Sử Tiên!!
Tôi có thể đơn cử điển hình ra đây như Đinh Tiên Hoàng chẳng hạn!!! Tạm nhiều chuyện mà xen Sử Việt vào như thế (thói tục hay truyền..., thành ra nhiều chuyện...). Chúng ta tiếp tục cuộc du hành:
Kinh Thánh có ghi lại sự kiện Vua Hê Rốt ban lệnh khắp nơi phải tập trung về để tổng kiểm tra dân số...
Ta thấy khi Ông Giuse và Bà Maria đang trở về xứ để chờ thi hành nghĩa vụ. Bất ngờ trong thời gian đang chờ đợi đó thì Maria chuyển dạ và sinh ra Chúa Jêsu. Chúng ta đều nghe và biết Chúa đã giáng sinh vào mùa đông trong một... hang bò, lừa ở..., ngoài đồng!
Thật bất nhẫn vô cùng. Bởi ta xét thấy; Xã hội đương thời khi đấy đã không một ai động lòng mà giúp đỡ nổi một nơi để người đàn bà chuyển dạ lỡ đường. Để đến nỗi phải tìm vào một cái hang nhốt bò giữa mùa đông mà sinh rơi rớt ngoài đồng!? (Phật cũng đã bị sinh rơi rớt giữa đường đấy các bạn ạ!).
Vào thời điểm mà Chúa Jêsu đã ra đời trong hoàn cảnh đấy. Cả thiên hạ chẳng ngó ngàng gì tới cả. Duy nhất có 3 vị Vua ở Phương Đông, đã chiêm tinh mà tìm Chúa và đến chào hỏi! Ta xét thấy 3 Vị Vua của phương đông đấy qua trang phục của họ. Thì nhận biết ngay là người ở khu vực Trung Đông, chứ không phải bất kỳ một xứ nào trên toàn miền thế giới này cả. (Đây chính là sự ẩn ý của Thiên Cơ, khải định cho sự ra đời sau đó 600 năm cho Đạo Hồi ở Trung Đông).
Tuy nhiên có một sự cố xảy ra trước đó là 3 Vị Vương này đã vào bái kiến Vua Hê Rốt và hỏi về sự giáng sinh này. Cho nên ngay sau đó, Vua Hê Rốt đã ra lệnh truy lùng Chúa Jêsu và tàn sát tất cả những em bé nào vô phúc mà đã sinh ra trong cùng một thời điểm khi ấy (do 3 vị Vua kia báo ngôi sao vừa giáng sinh ứng tượng sẽ là Vua của dân Irael).
Tuy nhiên hai ông bà Giuse và Maria đã nghe theo lời khuyên của 3 Vị Vua kia mà ngay trong đêm lạnh lẽo giữa mùa đông đó. Đã dìu nhau trốn, chạy về Nazaret mất rồi.
Chúa Jêsu đã sống cùng Cha Mẹ của mình mãi ở đấy. Cho đến năm 30 tuổi thì Người bắt đầu từ giã ông bà mà đi thực thi sứ mệnh đã được giao phó sẵn! Bởi ta xét thấy Người chưa hề phải đi học hay tìm Đạo với bất kỳ một ai khác nào cả!!
Chỉ có một sự việc là người đã đi tìm một Tiên Tri tên là Gioan, để làm thủ tục rửa tội "Tổ Tông", theo luật lệ truyền lại từ Kinh Cựu Ước mà thôi. Và ngay sau đó, Người đi thẳng vào khu đồng hoang mà nhịn suốt 40 ngày và: Đắc Đạo.
Chúa Jêsu liền quay trở về mà đi giảng đạo khắp trong dân Do Thái. Nghe rằng; Đầu tiên là Người đi dọc theo bãi biển để tìm đồ đệ. Và Người nhìn thấy một ngư phủ đầu tiên, đang ngồi vá lưới là Phê Rô. Người nói với ông Phê Rô rằng: Ngươi hãy bỏ nghề đánh cá này mà đi theo ta. Ta sẽ chỉ cho ngươi cách đánh "cá người"!? Ông Phê Rô nghe thế, liền bỏ lưới và đi theo Người.
Và đó cũng chính là vị tông đồ thứ nhất trong số 12 môn đồ của Chúa Jêsu. Ta xét thấy các môn đồ của Chúa đã chọn trong ngày đấy, hầu như đa số là học hành không tới đâu cả! Bởi xuất thân họ đều là ngư phủ. Duy có ông Mát Thiêu thì vốn đã là người thu thuế của thành đó nên dĩ nhiên là người có học.
Thế nhưng những mẻ lưới ngày đó mà các ngư phủ của biển cả này đã quăng ra... Cho đến mãi tận ngày hôm nay. Chưa có bất kỳ một con "Cá Người" nào thoát ra được cả!! Trong khi những con Cá Người này, đầy rẫy những học hàm, học vị cao nhất trong cõi thế nhân của chúng ta!!!
Đó là một sự thật!?
Ta xét thấy cũng giống như Phật Thích Ca, Chúa Jêsu cũng phải dùng đến những ví dụ để giảng về nước trời! Bởi vì ngôn ngữ của nhân loại chúng ta nghèo nàn quá, không đủ để gánh vác sứ mệnh thiên liêng vốn có giá trị vô cùng đó cho được. Tuy nhiên Người đã dùng rất nhiều những phép lạ để tụ chúng, nhân đó mà hầu giảng về nước trời. Ta thấy những phép lạ mà Chúa Jêsu đã từng làm trong quá khứ. Xét thấy chưa có vị giáo chủ của bất kỳ tôn giáo nào có thể làm như thế cho được!?
Thế nhưng, ta thấy bản tính của thế gian đến với Người là. Cốt để được hưởng những những gì mà cá nhân họ đang cần người cứu trong hiện tại mà thôi! Về việc chung của tương lai, đã có mấy ai từng nghĩ đến. Đó là việc của cả thiên hạ. Vậy ta cùng tham khảo trong nhóm nội bộ 12 môn đồ của Chúa xem sao nhé? Và diễn biến được xem xét như những gì diễn ra sau đây:
Sự kiện mà mọi người đều biết và gây chấn động trong thời điểm đó chính là môn đồ Giuda. Ta nghe truyền lại rằng đó là: Kẻ bán Chúa!
Tôi cam đoan lịch sử Thánh Kinh cũng không khác gì những oan khốc mà lịch sử của người Việt và Phật đã tham khảo sơ lược qua trên trang này. Bởi đó chính là mô hình của vũ trụ phản ảnh đồng bộ như thế. Kể cả lịch sử của nền khoa học đương đại của nhân loại chúng ta!? Dần đến, chúng ta sẽ mổ xẻ sâu vào từng chi tiết. Để làm rõ những căn bệnh trầm kha đầy ác tính tiềm ẩn trong đó, khiến gây nên sự sáng chân lý của đạo chưa hiển lộ được.
Trong bài viết này, chúng ta tạm giới hạn tham khảo nơi cận cảnh khi Chúa Jêsu bị hành hình chết đi rồi sống lại và về trời như lời người đã từng nói trước đó.
Ta thấy ngay sau khi tông đồ Giuda bán Chúa được 30 đồng tiền vàng cho..."quân dữ!". Người bị giải đến vị quan tại nhiệm bản xứ là Phi La Tô. Sau khi tra xét án xong. Phi La Tô đã tuyến bố rằng người này không hề phạm tội gì cả! Thế nhưng các "thầy cả tế lễ" khăng khăng không chấp nhận lời phán quyết của Phi La Tô!? Quyết nổi loạn và đòi hành hình Chúa Jêsu cho bằng được. Trước tình hình như thế. Phi La Tô muốn cứu Chúa Jêsu bằng cách gợi ý một lễ ân xá để phóng thích Chúa, thay vì phải phóng thích một tên cướp khét tiếng và rất nguy hiểm khác. Thế nhưng các thầy tế lễ thà chấp nhận tha cho kẻ cướp hơn là phải tha cho Chúa Jêsu!? Cuối cùng thì Phi La Tô cũng phải chịu thua trước những kẻ đang say máu đến cuồng loạn bằng cách:
Phi La Tô, đại diện cho chính quyền đương thời. Đã sai quân mang một chậu nước ra và rửa tay của mình trước công chúng để khẳng định rằng; Bàn tay của chính quyền, không hề vấy máu của Chúa bao giờ cả. Vì thế, Thiên Ý đã khải tượng và chấp nhận; Mọi chính quyền của mọi đương đại, kể từ lúc đó. Không hề vấy máu của Chúa Jêsu bao giờ cả.
Ta thấy ngay sau khi nghe tin Chúa Jêsu bị "quy án" tử bằng hình phạt đóng đinh lên cây thập tự. Giuda đã vội chạy đến tìm các thầy tế lễ... Ném 30 đồng vàng vào các Thầy và gào khóc rất thảm thiết mà đòi trả Thầy của mình lại!? Không lay động được gì các Thầy, Giuda tuyệt vọng, bèn đi treo cổ tự vẫn trước khi Chúa Jêsu chết...
Tuy nhiên, ta phải rất khó khăn lắm. Mới có thể xét thấy được một tình tiết, tiềm ẩn rất kín trong những trang Kinh Thánh, làm chứng cứ những oan khốc như sau:
Trước lúc Chúa Jêsu về trời (cả hồn và xác), sau khi sống lại. Trong đoạn cuối của kinh Tân Ước có chép lại là...; Vị tông đồ mà Chúa yêu thương nhất là Gio An. Ông đã ghé đầu sát vào ngực Chúa mà hỏi mãi một câu: Thưa Thầy, nếu thế thì ai mới là kẻ phản bội Thầy!!!,...???.
Ta lại thấy Chúa Jêsu cứ mãi lảng tránh câu trả lời cùng Gio An. Bất ngờ vị đại tông đồ mà Chúa đã trao cho giữ chìa khóa nước trời trước đó là Phê Rô. Nãy giờ đứng lắng nghe ở phía sau lưng Người, chen vào hỏi tiếp. Chúa bèn trả lời rằng: Việc ấy có can hệ gì đến Ngươi? Ta xét thấy ở đây có một sự việc khuất tất, nhất thiết phải được làm rõ. Nếu không, thì đâu có đủ để được gọi là sự công bình như tôn chỉ hàng đầu mà giáo phái này nêu rõ từ thời Cựu Ước.
Trước lúc Chúa về trời, Người cũng đã dặn dò các tông đồ ở lại phải đi giảng đạo khắp thế gian. Khi các vị Tông Đồ họp lại và tìm người thứ 12 khác để thay cho chỗ khuyết của Giuda. Ta không đủ để nhận ra thiên ý của Tạo Hóa về sự xuất hiện sau đó của vị tông đồ thứ 13; Phao Lô!?
Phao Lô, khi Chúa còn sống thì vốn lại là một "công an"!!! (tôi diễn giải theo quan niệm hiện nay cho các bạn dễ nắm bắt tình hình chung). Ông chuyên đi lùng sục, bắt bớ và giải tán những nơi có Chúa hay các tông đồ hoặc người dân tụ tập, bàn tán về Chúa Jêsu!!
Trong một lần, khi Phao Lô đi tuần về nhà và chuẩn bị ngồi vào bàn ăn cơm. Chợt có một người đến báo tin và chỉ điểm nhóm của các tông đồ đang tụ tập họp bàn... kế hoạch gì đó. Phao Lô tức tốc bỏ cả bữa ăn và lên ngựa truy lùng... Thế nhưng dọc đường, Phao Lô bị xét đánh trúng giữa đỉnh đầu và té xuống ngựa. Hai mắt của người cũng không nhìn thấy được nữa. Sau khi về nhà, và có một người môn đồ của Chúa đến trị cho hết.
Ngay sau đó; Người ta thấy Phao Lô tức tốc chạy đi tìm các vị tông đồ kia để mà...; Giảng đạo về Chúa Jêsu một cách say sưa hơn các vị đó nữa! Các Vị tông đồ lấy làm ngạc nhiên vô cùng, nhưng cứ nửa nghi nửa ngờ. Không biết thực hay hư, bởi Phao Lô thường xuyên đi truy lùng bắt bớt mình mà nay sao lại có thể như thế cho được!? Các vị càng hồ nghi bao nhiêu. Phao Lô lại càng thuyết giảng hăng say hơn nữa bấy nhiêu!! Thậm chí Phao Lô còn lớn tiếng cả quyết rằng; Mọi người đều đang hiểu sai ý của Chúa Jêsu hết cả rồi!!!
Quả! Đầy bí ẩn và diệu kỳ thay!?
Phao Lô cứ nằng nặc và một mực quả quyết rằng đã có một sự kiện oan khốc xảy ra rồi. Và tất cả mọi người đang hiểu lầm về sự kiện đó, bao gồm cả nước trời như chúa Jêsu từng đã nói đến!? Ta xét thấy điều này qua câu nói của Phao Lô cùng Phê Rô là: "Tôi biết trong các ông, có một người đã lên trời cùng với Chúa Jêsu rồi! Thế nhưng tôi không biết là Chúa trong người đó, hay là người đó trong Chúa nữa?"... "!?".
Vậy người đó trong nhóm các tông đồ mà Phao Lô đã nhắc đến là ai? Ta xét thấy ngoài tông đồ Giuda ra, thì không còn ai chết trong giai đoạn đó cùng với Chúa Jêsu nữa cả. Vậy tiền án này nhất định phải được tôi mang ra xem xét chi tiết cùng các bạn trong những bài viết sắp đến.
Chúng ta chỉ thấy trong giai đoạn đó không một ai tin Phao Lô được cả. Bởi một tình huống dở khóc dở cười mà các vị đã rơi vào hoàn cảnh khi đó là: Phao Lô vốn không phải là môn đồ mà Chúa đã chọn khi người còn sống! Lại có xuất thân là chính quyền (công an), thường xuyên đi truy lùng Chúa Jêsu và mọi người khi trước kia mà!? Nay lại còn đang giảng đạo của Chúa, khác hơn những gì mà các tông đồ đang hiểu và rao giảng với mọi người nữa!!!
Rất quái lạ! Và không thể nào hiểu nổi, có nên tin hay không!?
Tóm lại là các tông đồ trong thời điểm đó rất hoang mang vô cùng. Phao Lô uất ức. Ta thấy ông vội rao giảng ra tất cả các dân ngoại ở trên khắp thế gian. Bởi lúc đó 12 vị kia chỉ rao giảng trong dân nội là người Do Thái mà thôi. Và sở dĩ ngày nay ta thấy Đạo Thiên Chúa được truyền ra khắp thế giới là có xuất xứ chính bởi từ tông đồ thứ 13 này, chứ không phải từ 12 tông đồ đầu tiên.
Ta xét kỹ càng theo hành động trong ngày đó của Phao Lô cốt ý là ở chỗ: Người quyết rao tin này ra khắp thế gian. Mục đích là đi tìm cho bằng được một kẻ công bình nào đó, về để xem xét lại những sự việc oan khốc trong nội bộ của Nhà Chúa! Bởi chỉ có người ngoài mới có đủ tính công bình mà xem xét thấu đáo một cách bàng quan cho được. Nội bộ nhất định phải có sự thiên vị hay cả nể. Từ đó sẽ dẫn đến việc xét, sử sai lạc đi sự thật vốn đã bị chôn vùi rồi. Có một ấn định của Chúa ở đây là ngày "phán xét" sẽ có trong ngày sau. Phàm, nếu đã là phán xét, ắt là có oan khốc rồi vậy. Bởi nếu không có oan, tất sẽ không có phán xét.
Thế cho nên ta dõi theo hành tung của tông đồ Phao Lô thì sẽ thấy: Ông đi đến địa phương nào rao giảng xong, là lập ra Hội Thánh ở xứ đó để tiếp tục trách nhiệm mà ông đã giao phó. Sau đó ông lại đi đến xứ khác..., khác nữa..., và khác nữa...
Cứ thế... Mỗi khi ông nghe tin Hội Thánh ở xứ nào có biểu hiện tìm ra được một kẻ đạt đủ tiêu chí đó. Ông tức tốc quay trở về xứ của Hội Thánh đó mà kiểm tra... năng lực! Thấy không hội đủ khả năng mà ông cần tìm. Ông lại lên đường và tiếp tục sứ mệnh thiên khải đó cho riêng ông. Và ông cũng đã lập đủ và đúng tất cả là 12 Hội Thánh!
Đến cuối đời; Ông đã cất lên một câu rằng: "Tôi đã làm xong phần việc của mình trên thế gian này"!! Ta xét thấy nhà Bác học Einsten tuy trước đó có phần ngạo mạn đối với Chúa. Tuy nhiên đến cuối đời cũng đã phải lập lại câu nói này của Thánh Phao Lô!!!
Lại xét và so sánh giữa Kinh Thánh và Kinh Phật, ta thấy có những khác biệt rất rõ ràng ở chỗ: Kinh Phật xưa nay là rất tùy tiện mà ghi chép hay ấn tống. Người ta có quyền xóa bớt hay thêm thắt tùy theo góc nhận thức của một cá nhân nào đó! Thậm chí cũng có rất nhiều "kinh" được viết ra từ những quan điểm của riêng một thiền sư bất kỳ, chợt thâm nhập cảnh giới từ nẻo thiền. Tôi điển hình như Kinh Diệu Pháp Liên Hoa chẳng hạn. Hơn 20 năm về trước. Ngay trong trang đầu tiên luôn có hàng chữ: "Kinh này chỉ dùng riêng để giáo hóa hàng Bồ Tát". Thế nhưng hiện nay thì dòng chữ này đã bị xóa mất!?
Riêng về Kinh Chúa thì bất khả thêm bớt, bất khả chạm đến đối với bất cứ ai. Cho dù chỉ là một chấm hay một phết trong đó!!! Điều đối lập nổi bật giữa hai giáo phái này là triết lý của Nhà Phật thì nói về "cái không". Trong khi đó thì triết lý của Chúa là nói đến những điều "hằng có"!
Như thế, những điều oan khốc này, nhất định sự công bình đòi hỏi phải được xem xét đến trước khi nhân loại có thể bước vào miền địa đàng như Chúa đã từng hứa. Bởi nước Thiên Đàng của Chúa đó; Không hề mở cửa cho bất kỳ sự oan khốc nào còn bị che khất được. Cho dù sự bí mật đó bị vùi lấp và lạc mất ở đâu đó..., tận hồn linh cốt tủy của mỗi cá nhân.
Không hề.
Nhân loại nhất định; Bằng bất kỳ giá nào cũng phải tìm cho bằng được sự lạc mất đó. Bằng không, sự đào thải tất phải đến...
Vậy ta cùng tạm tính toán xem sự đào thải đó của thời gian. Có chu kỳ sự vận hành như thế nào nhé. Ta sử dụng di bảo của giống nòi Thần Tiên, bao gồm cả Lịch Sử dân tộc lẫn Kinh Dịch mà xem xét sự vận hành đó như sau:
Dĩ nhiên cột mốc thời gian phải được tính từ lúc nước chia đôi dòng từ cội nguồn và tìm về gặp nhau là thời điểm 1975. Vậy hiện nay khi chúng ta đang tham khảo sự việc này thì thời gian thể hiện giá trị là 2017.
Ta có 2017 - 1975 = 42 năm. Chính xác với hệ số mà Phật đắc đạo! Vậy ta xét khắp trong lục cõi... Thể hiện là hệ số 6. Vậy 42 + 6 = 48 năm. Lại một dị bản nữa của số ngày mà Phật đắc đạo.
Đó là năm 2023.
Thật ra nếu tri thức ta đủ. Ta sẽ thấy ngay hệ số mà tất cả các tôn giáo nói chung trên toàn cầu xưa nay. Đều trong cùng một quy luật của đạo pháp này không sai. Đó chính là điều mà Chúa Trời đã khẳng định thuở người tạo dựng mô hình theo trật tự tự nhiên cũa vũ trụ là 6 ngày + một ngày nghỉ là 7.
Và cũng ngay sau đó; Loài người cũng vì tham vọng mà anh em sát hại lẫn nhau. Người đã nguyền một câu như là hình phạt mà nhân loại phải mang lấy: 7 x 7 = 49 ngày. Thế cho nên mọi pháp thiền đều nhất thiết phải đủ 49 ngày để có thể bước qua không gian phía bên kia của chiều thứ tư. Làm gì có lối nào khác cho bất kể ai ở đây cho được. Cho dù kẻ đó có là một vị giáo chủ hay học giả, triết gia, bác học v.v..., nào khác.
Thế cho nên những ai là phàm tục hiện nay, chớ có u mê mà nói cuồng ngông mãi... về những điều mà mình chưa bao giờ có thể biết được tới.
Trong khi: Từ Biết cho tới Hiểu. Lại còn là cả một quá trình không có thể san bằng trong một sớm một chiều cho được.
Ý thức được điều này: Chúng ta lại tiếp tục tham gia cùng nhau bình luận, để trao đổi và mài dũa tri thức mà không ngại sơ xuất.
.
Bạn đọc tự do chia sẻ.

Phạm Hùng Sơn - Ký sự phía bên kia không gian chiều thứ tư.



Trả lời câu hỏi bạn đọc:


Hỏi: Kinh Thánh đâu phải là thứ có logic để mang ra lý giải về các yếu tố thiên văn vật lý thưa tác giả???

Trả lời: Kinh Thánh chính là đỉnh cao của Khoa Học. Là sự logic tuyệt đối mà nền khao học vật lý khó có thể tách ra suốt 2,500 năm qua.
Và các nhà bác học đều đại đa số là đạo Chúa và cũng luôn mang Kinh Thánh ra để xem xét cho từng học thuyết khoa học kể từ ngày nền khoa học vật lý vừa nhú mầm. Điển hình như khái niệm hiện đại là:"Hạt Của Chúa".
Bạn Minh Tran nên tìm sách đọc thêm nhiều và phải rất nhiều hơn nữa.

Hỏi: "Và cũng ngay sau đó; Loài người cũng vì tham vọng mà anh em sát hại lẫn nhau. Người đã nguyền một câu như là hình phạt mà nhân loại phải mang lấy: 7 x 7 = 49 ngày. Thế cho nên mọi pháp thiền đều nhất thiết phải đủ 49 ngày để có thể bước qua không gian phía bên kia của chiều thứ tư. Làm gì có lối nào khác cho bất kể ai ở đây cho được. Cho dù kẻ đó có là một vị giáo chủ hay học giả, triết gia, bác học v.v..., nào khác.
" tôi thực sự ko hiểu thâm ý chỗ này mong ngài hoan hỷ phúc đáp và giải thích ..! Trân trọng

Trả lời: Vì tôi có viết là lướt qua, chi tiết sẽ được xét rõ ở những bài sau.
Vì điều này nằm trong Kinh Cựu Ước của Đạo Chúa. Nếu bây giờ nói trước thì đa số chưa chịu chấp nhận. Chỉ khi nào tôi phân tích và dò các hướng về tới đây thì mới có thể bàn đến cho được.

Sự việc đó là lúc hai anh em của Cain và Abe là người con đầu tiên của loài người sinh ra. Sau khi Cain giết em của mình vì lòng đố kỵ, ghen ghét. Chúa đuổi đi và mới lập ra luật là nếu ai giết người thì phải đền mạng để răn đe. Cain cứ sợ người khác giết mình, nên năn nỉ mãi. Chúa giận quá mới nói: Nếu ai cố ý nữa thì phạt 7 lần. Thế nhưng loài người vẫn cứ ngoan cố mà tái phạm mãi. Người giận quá mới nguyền là phải trả hết lỗi lầm đủ gấp 7 lần 7 nữa, thì mới bước trở về vườn địa đàng được.

Đó là nghĩa đen. Ý của nó sẽ được tôi làm sáng tỏ trong những bài viết sau. Bạn xem bài kế tiếp sẽ dần hiểu ...

Hỏi: Cám ơn tác giả của Kí sự phía bên kia không gian chiềuThứ Tư. Tôi thấy hứng thú và say mê đọc. Xin phép mạo muội có ý kiên như sau với tác giả. Theo tôi chữ "ví dụ" mà tác giả nói Đức Chúa và Đức Phật dùng để giảng Đạo cho dễ hiểu nếu thay bằng " ẩn dụ " thì hay hơn vì không phải ẩn dụ nào Chúa nói mà đọc một lần đã hiểu ngay đâu. Xin cảm ơn. Xin mạo muội

Trả lời: Cảm ơn bạn Duong Do Xuan đã có ý nhắc giúp! Do trong Kinh Thánh cũng đều chỉ nói là Ví Dụ. Nên khi viết về Chúa thì tôi nói theo cho hợp. Khi nhắc đến Phật thì tôi nói ẩn dụ hay phương tiện cũng được, vì đó là Kinh Phật. Khi nói đến khoa học thì tôi nói là tiềm ẩn. Còn khi nói chung với chúng ta, tôi dùng sao cũng được. Cũng như nói đến Chúa là tôi phải dùng từ vô cùng. Không nói vô biên, vô hạn, vô tận hay vô cực cho được.
Tôi sẽ cân nhắc lại.


KÝ SỰ PHẠM HÙNG SƠN





- Hỗ trợ Dân tộc King -

Đăng nhận xét

0 Nhận xét